Sống cân bằng theo con đường trung đạo
Sống cân bằng theo con đường trung đạo. Vũ trụ luôn cân bằng, có âm có dương, có sáng có tối, chính vì thế nên đảm bảo sự tồn tại và phát triển mãi mãi, liên tục không ngừng, trong động có tĩnh, trong tĩnh có động, bao hàm lẫn nhau, tuần hoàn bất tận. Nếu chỉ có duy nhất một thái cực hoặc có sự thiên lệch xảy ra thì sẽ không đảm bảo được sự ổn định của cái tổng thể, sẽ không thể tồn tại được. Do đó Luật cân bằng là một định luật trọng yếu của vũ trụ, tác động lên tất cả để giữ mọi thứ ở nơi phù hợp với vai trò của chúng. Lực kích động và phản động hoạt động đồng thời, liên tục để đưa mọi thứ về đúng chỗ. Điều này cũng liên hệ mật thiết với Luật nhân quả mà chúng ta đã biết.
Con người là một phần của vũ trụ
Con người là một phần của vũ trụ, cả thân và tâm, trong một kiếp sống hay cả cuộc hành trình của linh hồn, trong phạm vi nào đó dù lớn hay nhỏ đều không nằm ngoài quy luật ấy. Vì thế chúng ta cần thấu hiểu và áp dụng sự cân bằng để định hướng cho sự phát triển của tâm thức, linh hồn được thuận lợi, hiệu quả hơn.
Linh hồn hay năng lượng ý thức thuần khiết, chân ngã bên trong mỗi chúng ta là một phân tách qua nhiều cấp độ của ý thức Nguồn, Vũ trụ hay Thượng đế tùy tên gọi, bản chất luôn thanh tịnh, sáng suốt, trí tuệ và luôn có sự liên kết với cấp độ ý thức tiến hóa hơn. Linh hồn đã lựa chọn có mặt ở đây để học hỏi, trải nghiệm, nhận biết mọi thứ để trở nên trọn vẹn, toàn diện của chính mình và phục vụ cái biết chung, tiến hóa để trở về hợp nhất vào sự nhận biết toàn thể của cả Vũ trụ.
Có một sự may mắn là thực sự chúng ta không hề đơn độc. Linh hồn ở cấp độ tiến hóa nào từ sơ khai như đất đá, cây cỏ, muông thú hay con người lúc nào cũng luôn nhận được sự liên kết, theo dõi, hướng dẫn của các linh hồn tiến hóa hơn và của thế giới xung quanh, đều có cơ hội để học hỏi và phát triển. Tất cả chúng ta đều là Một.
Không nên tập trung hay nghiêng về một thái cực nào
Khi ta quá tập trung, nghiêng về một thái cực nào đó trong cuộc sống đến mức dư thừa, mặt đối lập sẽ bị bỏ quên, thiếu thốn thì bên trong trực giác chúng ta sẽ tự động nảy sinh sự kích động, thôi thúc, ước muốn để giành sự chú ý, nhận biết và trải nghiệm với mục đích nhắc nhở chúng ta hướng đến sự hoàn thiện, trọn vẹn các bài học để có thể đi tiếp vào giai đoạn mới cao hơn. Đó là lúc trực giác thôi thúc chúng ta “hãy là chính mình”, là lúc lắng nghe làm những gì tiếng nói bên trong mách bảo. Thú vị là cái “mình” ở đây rất đa dạng và khác nhau, không ai giống ai, mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh là thế. Có những bài học mà linh hồn đã học qua thì sẽ không có nhu cầu hay thôi thúc phải học lại nữa, họ xem đó là bản chất tự nhiên trong tính cách, năng khiếu, không cần phải cố bắt chước, không cần phải diễn. Ngược lại những gì còn thiếu thì sẽ được thúc đẩy, sắp xếp, dẫn dắt để tiếp tục trải nghiệm, để biết, để cân bằng mà thôi.
Với sự nhận biết này, chúng ta thực sự tự do lựa chọn, vui vẻ với hành trình của riêng mình, biết là nó đẹp đẽ và độc nhất, luôn có bản sắc riêng. Mình sẽ tự là kiến trúc sư, đạo diễn và diễn viên để thiết kế những cuộc đời, cho các vai diễn đa sắc màu của mình, góp phần vào sự đa dạng của thế giới. Nếu ai cũng giống ai thì cuộc sống còn gì là thú vị. Cuộc sống là khác biệt, muôn hình muôn trạng, vô cùng tinh diệu. Do đó bạn không cần phải đè nén, sống gượng ép hay cố trở thành bản sao của người khác thì bạn sẽ luôn hạnh phúc. Lắng nghe cảm xúc, biết mình biết người, biết điểm mạnh điểm yếu, biết mình cần gì muốn gì, điều gì là phù hợp, là tự nhiên của mình, tốc độ phát triển của mình ra sao, không so sánh với người khác, không phân biệt phán xét, tập trung vào sự tiến bộ của mình,… Là bạn đang đi đúng hướng.
Cân bằng là sự vững vàng nhưng không có nghĩa là đứng yên
Cân bằng là sự vững vàng nhưng không có nghĩa là đứng yên, dậm chân tại chỗ, không làm gì cả. Chúng ta vẫn phải liên tục di chuyển, điều chỉnh và hướng thượng, tiến lên phía trước để theo kịp đà tiến hóa. Chúng ta vẫn bước đi nhưng là đi trên con đường Trung đạo, nhận biết mọi thứ một cách rõ ràng, chân thực, không thiên lệch. Cân bằng mọi thứ từ đời sống vật chất vs tinh thần; công việc, xã hội vs bản thân, gia đình, sức khỏe vs trí tuệ. Mọi thứ xem có vẻ đối nghịch nhưng thực ra lại liên kết và hỗ trợ cho nhau rất nhiều, tất cả là do mình chọn.
Kinh nghiệm thực tế của tôi là đôi khi bản ngã vi tế của mình xuất hiện, cố tình bỏ qua trực giác, cố gắng cho là mình đúng, sa đà quá mức vào một lĩnh vực nào đó để chứng minh cái tôi ảo tưởng, hay nghiện ngập một cảm giác nào đó thì sớm thôi cuộc sống của mình sẽ bị xáo trộn, chênh vênh, bất an, khó tập trung và sống ở hiện tại. Đó cũng là một bài học. Nếu chỉ trong giai đoạn ngắn thì tạm chấp nhận được nhưng lâu dài sẽ gây ra sự suy sụp, trì kéo, chướng ngại trên con đường phát triển.
Càng tu tập tôi càng nhận ra mình càng phải khiêm hạ
Cho nên càng tu tập tôi càng nhận ra mình càng phải khiêm hạ, càng học tôi càng thấy mình chẳng biết gì, tôi cứ quan sát, lắng nghe và thấy rõ vòng tròn càng mở rộng cùng với nhận thức của mình. Tôi biết mình chưa đạt được cái biết thật sự, tôi vẫn đang trên cuộc hành trình tìm kiếm chân lý và hoàn thiện bản thân, tôi cảm thấy hạnh phúc, biết ơn và thương yêu vì được tồn tại, được vũ trụ chở che và dẫn dắt. Trên con đường tầm đạo, tôi may mắn gặp được nhiều vị Minh sư, những người bạn thiện lành giúp tôi mở rộng nhận thức, những bài học vô cùng sâu sắc, phá mê phá chấp cho mình liên tục. Tôi đã sẵn sàng đón nhận và tôi sẵn sàng chia sẻ những gì có thể trong khả năng và tầm hiểu biết của mình. Tôi tôn trọng và yêu thương tất cả. Tôi có mục tiêu và con đường riêng để đi nhưng biết rằng cần kiên trì, cố gắng, nhẫn nại, không khởi tâm mong cầu cố đạt được một điều gì đó nhanh chóng vì biết đó cũng là một chướng ngại. Tôi tin là một ngày nào đó, tôi sẽ may mắn đến được nơi cần đến, biết được cái cần biết, tiến hóa hơn, trọn vẹn hơn, hoàn thiện hơn.
(Bài viết cho chính tôi nên hơi dài dòng và có nhiều chữ tôi định kiến. Tôi chia sẻ cũng mong nhận được sự đồng cảm và sự góp ý, học hỏi nhiều hơn từ các bạn. Cảm ơn và yêu thương tất cả!)
Bảo Bình, Back Inside Journey
MAIDEPXINH.COM